Friday, May 14, 2010

Ngày Bình Minh

Nguyễn An Nhiên


Ngày hôm nay đối với tôi đẹp không kém ngày hôm qua nhờ tình yêu của học trò mình. Cám ơn các em đã bước vào cuộc đời cô, và làm cho cô cảm thấy cuộc sống này đáng yêu biết bao nhiêu.

Một

Học trò buồn lắm, đến trường gặp cô, than về tình yêu và tình bạn. Em làm cô nhớ mình hồi 20 tuổi, lần đầu bị phản bội trong tình cảm, cả tình bạn lẫn tình yêu. Ngày ấy cô chẳng có ai, nên bây giờ cô mong làm hết sức mình để em không bị cô đơn như cô lúc ấy. Kết luận: tình bạn này không đáng giữ, tình yêu cũng không đáng luyến lưu. Thật hãnh diện khi em tuyên bố: cô đừng lo, em sẽ mạnh mẽ vượt qua tất cả, em có cô và các bạn mà. Câu nói này khó lắm em ơi, nhưng em nói được, và cô tin em sẽ làm được. Cô muốn rớt nước mắt vừa lo vừa mừng. Lo cho em sẽ buồn biết bao nhiêu, tình cảm chứ đâu phải vật chất, nói cắt là cắt hả em; mừng vì bài học đầu đời này sẽ tốt cho tương lai em lắm. Cô biết không thể bảo vệ em khỏi cạm bẫy cuộc đời, nhưng cô tin sẽ là cây gậy chống cho em những khoảnh khắc đớn đau, khó khăn nhất. Cô chỉ muốn vậy thôi à, em ơi.

Hai

Học trò thi xong, nhắn tin 'Cô ơi, tụi em đến cô chơi nghen.' Cô vội vàng về nhà, thông báo Gấu, 'Các anh chị sẽ đến chơi đó con.' Hai mẹ con chuẩn bị vừa xong thì lũ lâu la đến, rộn ràng cả nhà lẫn xóm. Cả đám kéo nhau tống 3 đạp xe đi ra hồ đá chơi. Gấu chạy scooter vòng vòng, làm le khi thấy các chị nhìn và khen, liên tục té lăn ra đất như Thành Long để lấy sự chú ý. Các chị thì ngồi băng đá ngắm Gấu, cười giỡn, nói vui, thích thú hưởng những cái nhìn vừa trêu chọc vừa ngưỡng mộ từ các chàng trai ở băng ghế xéo xéo đối diện. Ôi tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu, đẹp tự nhiên, tươi rạng rỡ mà chẳng cần phấn son, quần áo lụa là. Cô nhìn con và học trò, lòng thầm tự hào khi con có được những anh chị dễ thương như vậy trong cuộc đời. Tám năm dạy dỗ, tám năm yêu thương, bây giờ trái ngọt đầy cành, chỉ mong Gấu lớn lên cũng ngoan ngoãn dễ thương như học trò vậy.

Ba

Cùng nhau ngừng lại tiệm Bubble Tea để uống trà sữa. Chỉ có 3 cái ghế nên những người còn lại ngồi bệt xuống thềm, nói chuyện râm ran và uống nước. Gấu chạy tới chạy lui, làm hết trò này đến trò kia, không nhõng nhẽo mommy như thường ngày vì nhiều người xung quanh quá. Hôm nay nhờ có hai chị lạ cho nên không khí vui hẳn lên, ai đi ngang cũng nhìn nhóm người lộn xộn. Cô bán trà cũng cười ké với câu chuyện của học trò. Uống xong cô kéo học trò về nhà, như thường lệ tủ lạnh được dọn sạch sẽ, nồi cơm vét không chừa một hột, cuối cùng phải ăn thêm mì gói mới đủ bụng cho học trò. Tiếng cười nói ồn ào không làm Gấu bực mình. Ngược lại, anh chàng đã quen với cảnh này, chạy lại tìm anh này, chị kia, nói chuyện, đùa giỡn, chơi banh, rồi vào đánh răng với mommy. Gấu nhất định đóng cửa phòng tắm khi thay đồ hay pipi, thì ra đã biết mắc cỡ rồi. Cuối cùng ham chơi diều trên cầu thang nên Gấu té cái ầm, khóc, và lên ngủ. Cô cười dặn học trò tự nhiên rồi lên theo.

Bốn

Nhà vắng lặng khi học trò kéo về, mình cô ở lại với con trai, nhưng không hề cảm thấy buồn bã hay cô đơn. Chỉ hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi với học trò, mà năng lượng cô tăng lên thấy rõ. Mười một tiếng đồng hồ làm việc căng thẳng như thoảng qua mà thôi. Học trò ơi, cô thật may mắn có con trong đời. Cô mong nhà cô là bến đỗ bình yên cho mấy đứa, là nơi con đến để đùa vui, học hỏi, cười và hạnh phúc. Cô mong cho con được một chốn trốn lánh những giông bão cuộc đời, dẫn có lúc mệt mỏi, trở trăn, vẫn có một người luôn yêu thương con vô bờ bến. Tối nay có tin học trò nam lớn nhất sẽ sang ngang, kiểu này dám năm sau cô lên chức bà mất thôi. Cô mong học trò hạnh phúc, dẫu cho những ngã rẽ có đưa con đến đâu đi nữa, cuối con đường cô vẫn chờ đợi con bất cứ khi nào con cần.

Cô đặt tên cho đoản khúc này là Ngày Bình Minh vì sự hiện diện của học trò trong đời cô. Để những khi tuyệt vọng, mệt mỏi, cô đọc lại mà nhớ rằng, cô sống không chỉ vì bản thân mình mà còn vì những thiên thần nhỏ của cô, học trò đáng yêu.

No comments:

Post a Comment