Wednesday, November 22, 2023

Tìm Lại Người Xưa

 Quận 13 – PARIS. Hành trình tìm lại người xưa khá là vất vả nếu không nói là vô cùng vất vả – sẽ trở lại vấn đề này sau.

Trước hết là đi kiếm café Pháp nhâm nhi xem sao mà mấy ông Tây bà đầm thích la cà đến thế.


Café Le Liberté

Buổi sáng hôm đó Paris ướt át lạnh buốt với mây xám giăng mù mịt. Những hạt phùn lớt phớt tạt vào mặt như kim châm mỗi khi có gió. Ngay cả dân Tây chính gốc còn chê mà 1 người Mỹ gốc da vàng ở vùng nắm ấm lại mò sang. Ai cũng trách mùa khô ráo hoa muôn màu nở rộ mà qua đây chơi mới đáng đồng tiền. Không ai chịu hiểu, mà cũng chẳng tội gì mà thành thật khai báo là mùa này vé máy bay mới rẻ và khách sạn cũng rẻ. Hai cái rẻ cộng lại thì mới đủ sở hụi đi Tây. Nôm na là hors saison.

Sân bên ngoài Centre International de Sejour Kellermann được trải thảm lá vàng, trông nhớp nháp chẳng thi vị chút nào. Không phải hình ảnh của con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô như bài thơ. Tôi mạnh dạn đạp trên lá vàng ướt sũng, không hề nghe tiếng kêu xào xạc và tiến ra cửa chính. Cũng may là chỉ mươi bước là tới ngã tư Porte d’Italie với đầy đủ hàng quán nhộn nhịp.

Trời lạnh mà sao vẫn có khách ngồi phía ngoài trên những chiếc ghế mây sơn đỏ của tiệm Le Liberté. Tại sao kỳ vậy hè! Xưa nay tự do là giống cái “La Liberté” ở đây lại “Le?” Cho tới giờ này tôi vẫn không hiểu tại sao phải đặt ra giống cái/đực (féminin-masculin) làm chi cho thêm cực kỳ rắc rối. Chẳng hạn chuyện mèo-chuột – bắt buộc phải có 1 cặp: 1 đực + 1 cái. Bởi thế mèo thì le chat mà chuột lại là la souris.

Ngồi vào chiếc ghế mây đỏ, tôi gọi 1 cái Mousse au Chocolat và 1 croissant và bắt đầu tính chuyện đi tìm. Đúng ra là tính chuyện có nên hay không nên đi tìm - to be or not to be, bởi vì khoảng cách đã mấy chục năm từ ngày con tim có cái rung động đầu đời. Mọi thứ đã phai phôi mờ nhạt. Suy đi tính lại cuối cùng tôi ca bài:

Gọi người yêu dấu muôn đời.

Nghẹn ngào không nói thành lời.

Tình yêu xưa ngày tháng phai phôi biết bao giờ nguôi ...

Tôi học Saigon, La Plus Belle Pour Aller Danser học Dalat, ấy vậy mà tình cờ tôi gặp La Plus Belle ở Nhatrang vào 1 ngày biển vắng. Đúng ra là biển động, sóng mạnh xùi bọt trắng xóa, gió thổi ào ạt. Biết đâu chừng cơn gió vô tình đã cố tình thổi La Couventine từ Dalat xuống Nhatrang cho … tôi. Chứ còn cho ai nữa – lúc đó chỉ có biển, nàng và tôi. Nếu ai chưa bị sét đánh thì chưa hiểu chứ ngay lúc gặp đó tiếng sét đánh trúng tôi – ngây ngất đê mê. Một cảm giác khó tả nhưng êm đềm thích thú. Phải nói thực là hồn vía lúc bấy giờ như bay bổng làm tôi chìm đắm trong cõi u mê rạo rực. Lẽ nào Saint Valentin sắp sẵn dây tơ hồng cho tôi chăng? Cũng phải thú thực là càng về sau tôi càng bị nhiều tiếng sét nữa cũng không kém phần đằm thắm nhưng lần đầu thì đúng là ...

biết bao giờ nguôi. Giờ này tuy tóc muối tiêu lơ thơ nhưng cũng ước mong có thêm nhiều tiếng sét nữa. Người ta sống để ăn hay ăn để sống tùy người – nhưng tôi sống để được tiếng sét tình ái quật ngã. Đau chừng nào tôi lại càng thấy thấm thía chừng ấy. Thú đau thương có lẽ đúng.

Pont Des Arts

Thế rồi tôi lên Metro Ligne 7 để đi từ Porte d’Italie và xuống trạm Pont Neuf. Từ đó chỉ đi bộ mươi phút dọc sông Seine lững lờ là tới cây cầu nổi tiếng khắp thế gian nơi hàng vạn, hàng triệu người đã tới đó thề non hẹn biển rồi cột cái ống khóa, bấm chặt và ném chìa khóa xuống sông. Không biết có bao nhiêu người từ đó được hưởng trăm năm hạnh phúc - heureux jusqu'à la fin des temps. Nhưng ống khóa thì còn đó (cho tới khi bị thành phố tháo bỏ vì nặng quá) nhưng chìa thì chìm trong biển nước nên vô phương gỡ bỏ. Nói vậy thôi chứ ai mà chẳng biết lời hẹn là để lỗi hẹn - les promesses sont faites pour être rompues.



Pont Des Arts đây rồi. Sao mà nhiều ống khóa thế này. Làm sao mà tìm được. Tuy vậy tôi cũng cố tìm xem La Belle Couventine mà tôi mơ tưởng (hão huyền) có cột chung ống khóa với ai đó không? Chứ nào tôi đã được nắm tay La Belle bao giờ đâu mà đòi cột ống khóa vào thành cầu! Thú thật chứ nếu có tấm gương soi và bộ áo La Belle từng mặc thì tôi cũng

Đập cổ kính ra, tìm lấy bóng,

Xếp tàn y lại, để dành hơi.

Con người tôi luôn luôn tình cảm lai láng bởi thế nên cả đời ôm mối ... 7 tình.

…………….

Bỗng nhiên vai tôi bị đập 1 phát giật cả mình.

Bonjour mon copain! Toa tới lâu chưa?”

Tôi bừng mắt, thoát ra khỏi giấc mơ rêverie êm đềm chen lẫn nuối tiếc nhớ nhung và giơ tay bắt người bạn học thủa xa xưa ở Paris đã mấy chục năm nay. Anh bạn nói:

OK bữa nay mình lên khu Saint Michel ăn trưa rồi tính sau.”

Tôi nói:

Ăn xong mình đi ra cầu Pont Des Arts xem ống khóa được không?




Sunday, November 12, 2023

Di Sản Để Lại

 Sau khi Mỹ rút đi và VNCH xụp đổ, chính quyền mới tại VN được thừa hưởng 1 “di sản” đồ sộ: chiếm ttrọn miền Nam VN trong đó có cả triệu quân cán chính – vì lý do nào đó không chạy thoát hay không muốn chạy ngày 30 tháng 04. Không đem chém đầu hay xử bắn như Khmer Đỏ, Hà Nội “nhân đạo” hơn nên từ quan đến lính và luôn công chức được đảng và nhà nước cho đi cải tạo để trở thành con người mới XHCN. Bên cạnh điều mà VC gọi là “ngụy quân ngụy quyền” còn có khoảng từ 20 đến 30 ngàn con lai Mỹ (con của quân nhân Mỹ và mẹ Việt) và kinh khiếp hơn cả là nạn nhân cùng đất đai nhiễm chất Da Cam. Hầu hết con lai Mỹ thì từ từ cũng được bảo lãnh đi Mỹ. Nhưng những vùng đất nhiễm độc và người nhiễm độc chất thì còn đó. Ngay đến hôm nay.

Chất Da Cam – Agent Orange

Trong suốt 10 năm từ 1961 đến 1971, quân đội Mỹ đã rải 20 triệu gallons hóa chất diệt cỏ tại Nam Việt Nam, và vùng biên giới sát với Kampuchia và Lào. Ước lượng 10% diện tích của Miền Nam - từ vĩ tuyến 17 đến đồng bằng sông Cửu Long, bị rải thuốc chứa trong các thùng 55 gallons sơn vạch màu da cam với tỉ lệ gấp 13 lần nhiều hơn chỉ định. Phần lớn sự tàn phá trên cây cỏ và rừng kéo dài cả chục năm mới có khả năng hồi phục, cho dù các thành phần hóa học của Chất Da Cam – không ảnh hưởng vào sức khỏe con người và sẽ tan biến sau khi được phun ra. Nhưng có khoảng 2/3 lượng thuốc sử dụng bị nhiễm chất dioxin TCDD độc hại và đó mới là nguyên nhân chính yếu của nhiều dạng ung thư và hàng loạt các bệnh khác kể cả quái thai, sinh con khuyết tật ... Có nơi tỉ lệ chất dioxin trong nước và đất gấp trăm lần mức chấp nhận được – phần lớn chung quanh các sân bay quân sự nơi tồn trữ kho hóa chất diệt cây cỏ. Tuy nhiên nếu tác hại của hóa chất khai quang trên môi trường có thể tẩy rửa được thì tác hại trên con người lại là một vấn đề nan giải vì có thể di truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Dưới đây là cuộc tiếp xúc với Trần Thị Hoan, 1 nạn nhân chất Da Cam – được thực hiện cho dự án Vietnam Reporting Project https://vietnamreportingproject.org/ của Renaissance Journalism Center – trụ sở Ở Oakland, CA

---------------------------

 NHẮN TIN ÔNG ĐH: Bài góp ý mới của ông về thuốc da cam, tôi không đăng vì đó là quan điểm của khối dân gọi là 'phản chiến', ủng hộ VC chống lại việc sử dụng thuốc rất có hại cho VC. Bài viết có tính công kích một sách lược đánh VC, trong khi không nêu lên những lợi ích, lý do tại sao Mỹ và VNCH dùng thuốc da cam.

Sẵn đây, xin ông cho tôi biết tại sao cái trang mạng mà ông gửi cho tôi, dưới rất nhiều bài viết, có 'ký tên' là "Diễn Đàn Trái Chiều" trong khi tôi tuyệt đối không dính dáng gì tới trang mạng đó, không hề hay biết gì về việc ký tên DĐTC hết, và các bài cũng chẳng phải là trích dẫn từ DĐTC. Vậy tại sao lại ký tên DĐTC và ai chịu trách nhiệm làm việc này? Chính ông có biết chuyện này không? Nếu biết sao không chặn hay cảnh báo họ? Nếu ông biết nhóm chủ trương, xin ông vui lòng báo cho họ biết không thể tiếp tục ký tên các bài là "Diễn Đàn Trái Chiều". Nếu họ tiếp tục, tôi sẽ chính thức lên tiếng với tất cả.

Kính gởi Ông Vũ Linh,

Trong bài BÀI 307: NHÌN LẠI LỊCH SỬ: VAI TRÒ CỦA MỸ
chỉ thấy nói về khẩu Garand mà không nói vũ khí bom đạn được Mỹ sử dụng để ngăn chận đà xâm nhập của lính Bắc Việt – trong đó có chất Da Cam được dùng để khai quang. Quân đội Mỹ khi đem rải - không rõ có biết trước sự tác hại lâu dài hay không, nhưng rõ ràng là đã để lại những hậu quả không chỉ cho lính Mỹ, lính VNCH, lính VC và cả dân thường sinh sống trong vùng khai quang. Chất độc đó đã bị cấm năm 1979. Do đó tôi đưa bài Da Cam vào DĐTC để nói về nạn nhân là dân thường bị tác hại của chất độc. Tuy không bồi thường theo đơn kiện của Hà Nội nhưng các chính quyền Mỹ suốt từ 1975 đến nay đều có chương trình giúp VN tẩy rửa chất độc tại các vùng đất bị nhiễm độc trong khi các cơ quan thiện nguyện hay NGO đều có chương giúp các nạn nhân.

Sau khi 1 bài góp ý tôi viết cho DĐTC được DĐTC cho đăng thì tôi copy và paste vào My One Viet là trang blog của cá nhân tôi, do tôi điều hành – và ghi xuất xứ nơi/ngày được đăng ở cuối bài. Tôi chỉ làm đúng thủ tục là khi dùng lại bài đăng ở nơi khác mà đem về blog của mình thì phải để xuất xứ. Đúng ra phải viết đầy đủ là: “Bài viết được đăng trước trên DĐTC ngày xxx.” Thành thực cáo lỗi nếu điều đó gây hiểu lầm và làm phiền đến ông.

Kính Thư

                                                                       Bài được đăng trước trên DĐTC 11/12/2023

                                                                     












Monday, November 6, 2023

Chuyện Cây Búa Hạ Viện

Như tin cho biết Ông Mike Johnson đã được bầu làm Chủ Tịch Hạ Viện (CTHV) thứ 56 của QH Hoa Kỳ ngày 25 tháng 10, sau 4 vòng bỏ phiếu, sau 3 tuần không có chủ tịch và sau khi Kevin McCarthy bị lấy lại cái búa vì “lỡ dại” thông đồng với cánh DC để cho thông qua nghị quyết không đóng cửa chính phủ cùng nhiều lý do khác. Ba tuần không chủ tịch là cơ hội ngàn vàng để các diễn đàn vẹt tỵ nan lên sóng ngày vài ba lần để bôi bác chỉ trích từ CH phe đảng chia rẽ, không biết đoàn kết, tranh giành cái búa … Tuy nhiên khi Ông #45 hô hào CH tại Hạ Viện “Get it Down, Fast!” thì ngay sau đó Mike Johnson thắng đề cử và được gắn ngay nhãn hiệu “MAGA Mike.”

Nếu trong thời gian HV bầu đi bầu lại không chọn được chủ tịch thì vẹt đồng loạt ồn ào khuấy động bao nhiêu thì khi cái búa về tay ông Johnson thì lạ thay vẹt tỵ nan rủ nhau tắt ngúm các đài. Rồi khi ông tân CTHV ngợi khen các cuộc điều tra tham ô của cụ già, cậu con và cả họ rất đầy đủ và chi tiết lớp lang với tiến trình rõ ràng cụ thể không láo xạo ngồi lên luật pháp như HV Dân Chủ trước đây thì không 1 vẹt nào mở miệng bàn loạn. Chắc chắn đằng sau các vụ bầu bán chọn CT là có đầy đủ các món đi đêm, thỏa thuận, nhường nhịn, bắt tay dưới bàn … để cuối cùng mới chọn được 1 người vừa lòng tất cả với 220 phiếu - nhiều hơn con số 215 phiếu cần thiết. Cũng cần nói thêm là Kevin McCarthy chỉ thắng chức CT sau 15 vòng bỏ phiếu và sau 10 tháng bị loại với 216 phiếu (208 DC + 8 CH.)

Thế nhưng nếu cánh CH bầu bán dân chủ bao nhiêu thì phe DC cứ như cái con dấu cao su – trên bảo dưới cứ thế đóng dấu thuận, chẳng khác nào các nghị gật trong chế độ cộng sản. Bà Nancy Pelosi nắm HV trong 7 năm 364 ngày từ 2017 đến 2009 và từ 2019 đến 2021. Tháng 12, 2019 bà ra lệnh đàn hặc TT Trump tội thông đồng với nước ngoài để thắng cử, lạm dụng quyền lực thế là 99.9% DC Hạ Viện bỏ phiếu yea. Qua tháng Giêng 2021 bà bảo đàn hặc TT Trump tội bạo loạn nhằm lật đổ chính quyền thắng cử là toàn thể 222 dân biểu DC cộng thêm 10 CH đồng thanh bỏ phiếu yea (trong số 10 CH bỏ phiếu chống Trump, nay chỉ còn đúng 2 người ở Hạ Viện.) Hai quả đàn hặc, xé bài diễn văn của TT., bà bày thêm quả Ủy Ban J6 để cho hả cơn thịnh nộ rồi cũng chẳng đi tới đâu. Cứ cái búa gỗ bà gõ đến cốp 1 phát là bên dưới ríu ríu nhắm mắt nghe theo.

Đáng thương hại cho cánh vẹt từng sống với VC biết rõ trong chế độ độc tài đảng trị tòa chưa xử đã biết kết quả, hoặc nếu không phải ra tòa thì bỗng nhiên chết. Còn bầu bán chức nọ chức kia chỉ cho có lệ vì đảng và nhà nước đã chọn trước cử tri chả phải lo. Chưa kể 1 số các đại biểu tại QH lại chính là thành viên chính phủ thế thì đúng cảnh vừa đá banh vừa thổi còi y hệt cái búa của Hạ Viên Dân Chủ – mà lại được vẹt hết mình ủng hộ.


                                                                             Diễn Đàn Trái Chiều 11/05/2023