Thursday, May 1, 2025

Ba Bức Ảnh, Một Cuộc Chiến

 


Đức Hà

Chiến tranh Việt Nam để lại nhiều bức ảnh độc đáo ghi nhận những giai đoạn khốc liệt nhất của cuộc chiến từ mở đầu đến kết thúc. Hình ảnh một cấp chỉ huy cảnh sát Sài Gòn tử hình một tù binh phe đối nghịch ngay tại mặt trận ngày mồng Hai Tết Mậu Thân của Eddie Adams, một bé gái trần truồng hãi sợ chạy trong điên loạn của Nick Út của thời chiến tranh leo thang 1972, đến cảnh lũ lượt trốn chạy trên nóc một tòa nhà ngày 29 tháng Tư, 1975 đánh dấu sự sụp đổ không thể tránh của Sài Gòn 50 năm trước đây … giờ đây đã đi vào lịch sử. Nhưng hệ lụy của những bức ảnh đó vẫn tồn tại không phai mờ, với nhiều người Việt thì đó là cơn ác mộng, những dấu mốc kinh hoàng của đất nước. Ít nhất 255 ngàn người Việt trở thành thuyền nhân và đến được một quê hương mới, nhiều ngàn người khác bỏ thây ngoài biển khơi, trên đường bộ hay mất tích. Hơn hai triệu người Việt đang định cư tại Mỹ. Theo Wikipedia có khoảng bốn triệu người Việt định cư tại hải ngoại, phần lớn bỏ nước sau 1975.


Mậu Thân 1968 - Khi Eddie Adams chụp được ảnh Tướng Nguyễn Ngọc Loan nổ súng vào đầu một cán binh CS bị bắt làm tù binh thì không phải chỉ một người chết mà đến hai người. Tác giả Adams viết trên tuần báo Time: “Viên tướng giết lính Cộng; Tôi giết viên tướng với chiếc máy hình …” điều mà sau này Adams thú nhận rằng ước gì ông không chụp tấm ảnh đó. Ông viết tiếp: “Ảnh thời sự là vũ khí có sức tàn sát mạnh mẽ nhất trên thế giới. Người xem tin vào nó; nhưng ảnh không nói lên hết sự thật, cho dù cả không bị cắt xén. Ảnh thời sự chỉ nói lên phân nửa sự thật … Điều mà bức ảnh không nói là ‘bạn sẽ xử trí ra sao nếu là tướng chỉ huy vào đúng thời điểm nóng bỏng đó, và lại vừa tóm bắt được điều được gọi là một kẻ ác, sau khi tay này đã giết hại một, hai hay ba người Mỹ?’ Qua phỏng vấn với hệ thống truyền thông độc lập NPR, ông Adams giải thích: “Ông ta (Tướng Loan) chiến đấu cho cuộc chiến của Mỹ, không phải của họ, mà của Mỹ, vậy mà tất cả những quy lỗi đều gán lên ông ta.” Điều chưa được nói trong bức hình là trước đó không lâu vài quân bạn dưới quyền ông Loan bị sát hại vào lúc đã có thỏa thuận hưu chiến giữa hai bên nhân dịp Tết. Sự phẫn nộ của một người chỉ huy ngoài mặt trận – mà Adams sau đó mới khám phá là một người yêu nước, một anh hùng, quyết tâm chiến đấu vì tổ quốc. Mãi về sau khi ông Loan đến định cư tại Mỹ và phải đối đầu với vô vàn khó khăn do bức ảnh gây ra thì chính nhiếp ảnh gia Adams đã xin tạ lỗi với người trong hình cùng gia đình do những tác hại đến danh dự không sao hàn gắn được. Khi ông Loan qua đời ở Virginia, Adams gởi hoa và thiệp chia buồn với dòng chữ “Tôi rất đau buồn, nước mắt đọng đầy trong mắt tôi.” Hơn thế nữa, bức ảnh của Adams còn làm cho phong trào phản chiến tăng thêm cường độ, và hai tháng sau Tổng Thống Johnson loan báo không ứng cử nhiệm kỳ hai. Có ai ngờ một bức ảnh rồi ra đã đưa phong trào phản chiến lan tràn khắp nước Mỹ, một tổng thống phải ngậm ngùi không ngồi thêm nhiệm kỳ hai để vài năm sau đó Việt Nam Cộng Hòa bị xóa sổ.


Mùa Hè Đỏ Lửa 1972 - Ngày 08 tháng Sáu, 1972, nhiếp ảnh gia chiến trường Huỳnh Công Út được hãng AP cử đi thu thập hình ảnh chiến sự trên Quốc Lộ 1 hướng về biên giới Kampuchia nơi đang có giao tranh tại khu vực gần Tây Ninh. Khi đến Trảng Bàng, xe chở ông Út bị tắc nghẽn bởi hàng đoàn xe của cả quân sự lẫn dân sự do địch quân đắp mô phía trước và vẫn còn kiểm soát một đoạn của QL1 trong khi các đơn vị của Sư Đoàn 25 đang càn quét giải tỏa các ngôi làng hai bên lộ. Ông Út gia nhập với toán quân bộ binh để làm nhiệm vụ săn ảnh. Đến khoảng 1 giờ trưa, bộ binh gọi phi pháo yểm trợ. Hai chiếc khu trục Skyraider xà xuống tọa độ được chỉ điểm gần Thánh Thất Cao Đài và liên tục thả bom nổ, bom xăng napalm, kể cả bắn đại bác. Khói bay mịt mù, tia lửa bắn ra như sao băng, tiếng nổ vang động. Và theo lời tường thuật của Horst Faas và Marianne Fulton trong bài “The Bigger Picture,” không ai nghe tiếng được tiếng súng phòng không bắn trả. Nhưng khi phi cơ đã bay xa thì hàng chục dân làng, quần áo tả tơi, mặt mày hoảng sợ bỗng xuất hiện từ vùng bị dội bom và chạy xối xả về phía quân bạn, nơi nhóm các nhà báo đang chực sẵn. Trả lời phỏng vấn năm 1999, Nick Út kể: “Khi nhóm phóng viên chúng tôi tiến gần đến ngôi làng, chúng tôi thấy đám dân làng đầu tiên chạy ùa ra. Tôi thầm nghĩ ‘Ôi Trời đất’ khi bất ngờ thấy một phụ nữ với chân trái bị napalm đốt cháy tệ hại. Kế đó là một phụ nữ khác bồng bế đứa con - đã chết, rồi một bà nữa bế con nhỏ da cháy nám rớt ra từng mảnh. Khi tôi dương máy chụp những bức ảnh này tôi nghe tiếng khóc thét của một em bé và thấy bé gái vừa chạy vừa ném bỏ hết quần áo đang cháy trên người. Bé gái gào thét gọi người anh trai chạy bên trái. Trước khi máy bay bỏ bom, toán lính bộ binh đã kêu to gọi các em nhỏ chạy nhanh nhưng đã quá trễ.”

Ông Út kể tiếp: “Khi bé gái thấy tôi, bé nói ‘nóng quá, nóng quá’ và xin nước uống. Tôi lấy nước cho bé uống và nói thêm là sẽ tìm cách giúp bé. Tôi bồng bé lên và đưa về chiếc xe của tôi, rồi phóng nhanh hướng về bệnh viện Củ Chi, cách đó một giờ đồng hồ. Bệnh viện lại có quá nhiều thương binh, người sống người chết, họ chẳng màng đến bé gái. Tôi nói với họ “Tôi là một nhà báo, hãy làm ơn giúp bé gái này, tôi không muốn em chết.’ Thế là bé gái được chăm sóc ngay.”

Cô gái chín tuổi trong hình tên Phan Thị Kim Phúc. Sau 14 tháng nằm bệnh viện với 17 lần lên bàn giải phẫu, Kim Phúc trở về làng cũ ở Trảng Bàng. Ông Út, năm đó 21 tuổi, đã dùng hai máy ảnh để ghi nhận bức ảnh đoạt giải Pulitzer 1972. Nhưng bức ảnh gây chấn động thế giới đó đưa đến hai sự kiện. Nhằm mục đích tuyên truyền, chính quyền Hà Nội dùng lá bài Kim Phúc cho chiến dịch quảng bá phong trào chống chiến tranh. Theo bài tự thuật “The Long Road To Forgiveness” Kim Phúc nói rằng cô bị gián đoạn học vấn để làm công cụ tuyên truyền cho nhà nước. Nhiều lần cô muốn tự vẫn vì cảm thấy mất thăng bằng trong cuộc sống cho đến khi nghiên cứu sách để tìm đường giải thoát tâm linh, cô đã đọc cuốn Thánh Kinh và sau đó cải đạo từ Cao Đài sang đạo Thiên Chúa. Năm 1986, Kim Phúc được xuất ngoại du học ngành dược và chữa trị vết phỏng ở Cuba. Đến 1992, Kim Phúc cùng chồng Bùi Huy Toàn đi hưởng tuần trăng mật ở Moskva, nước Nga; và khi máy bay đáp lấy xăng tại Newfoundland, Canada, bà và chồng đã trốn ở lại và xin tị nạn chính trị với chính quyền địa phương. Hiện gia đình Kim Phúc và hai con đang định cư tại Ontario, Canada. Nói về bức ảnh của Nick Út, Kim Phúc có lời nhắn với thế giới rằng “Xin đừng nhìn bé gái trong hình như sự than khóc vì sợ và đau đớn hãy xem đó như lời gào thét vì hòa bình.”


Tháng Tư, 1975 – Hôm đó là thứ Ba 29, tháng Tư, phóng viên ảnh Hugh Van Es, gốc Hòa Lan và làm việc cho hãng tin UPI ở Sài Gòn. Ông dùng máy ảnh Nikon, gắn ống kính 300mm và chĩa về phía nóc nhà kế cận, nơi một chiếc trực thăng của Air America đang chuẩn bị di tản một nhóm hành khách - để rồi ra trở thành cuộc di tản quy mô nhất bằng máy bay trực thăng trong lịch sử. Đó là bức ảnh ghi dấu chương cuối của miền Nam Việt Nam. Một ngày sau đó “Cuộc Chiến Việt Nam” – còn được gọi là cuộc chiến “Chống Mỹ cứu nước” chấm dứt. Tuy được chụp ở nơi khác tại Sài Gòn, rất nhiều người lầm tưởng bức hình được chụp sân thượng sứ quán Mỹ trên đường Thống Nhất.

Điều thú vị là 30 năm sau, nhiếp ảnh gia Van Es đã trở lại Việt Nam để viếng thăm những nơi ông và đồng nghiệp từng công tác như đồi Hamburger Hill … Ông kể rằng khi viếng Nhà Bảo Tàng Tội Ác Chiến Tranh, ông thấy bản sao của một bức hình do chính ông chụp ghi nhận cảnh binh lính đơn vị nhảy dù Mỹ 173rd Airborne đang tiến quân thì chú thích tại nơi triển lãm lại đề ngược là “đang tháo chạy.” Ông Van Es cho giới chức liên hệ xem bản gốc với yêu cầu sửa lời chú là “đang tiến quân”. Lẽ dĩ nhiên ông bị từ chối. Phát biểu về vấn đề này ông nói: “Tôi chụp những bức hình đó cho thế hệ mai sau, cho lịch sử, và tôi không cho phép họ xuyên tạc lịch sử nhằm mục tiêu tuyên truyền.” Ông nói thêm rằng “vết thương chiến tranh cần nhiều thời gian để hàn gắn. Vào lúc nào đó, tôi sẽ cố gắng lần nữa.”

1975 – 2015 – Eddie Adams qua đời năm 2004, Hugh Van Es năm 2009, Huỳnh Công Út vẫn gắn bó với AP. Hoa Kỳ bỏ cấm vận (1994) và tái lập bang giao với Việt Nam 1995. Năm 2001 hai bên ký thỏa ước mậu dịch song phương mang hai nước cựu thù xích lại gần nhau hơn cho dù 1,319 binh sĩ Mỹ vẫn bị xem là mất tích tại Việt Nam trên tổng số 1,731 trong vùng Đông Nam Á. Trong cùng lúc nhiều thành phố Mỹ - Việt đã kết nghĩa chị em: San Francisco/ TP.HCM, Newport Beach/Vũng Tàu Bà Rịa, Seattle/Hải Phòng, Pittsburgh/Đà Nẵng, New Haven, Honolulu/Huế, Madison/Bắc Giang và đề nghị kết nghĩa hai sông Mississippi/Mekong. Nhưng không phải tất cả người Mỹ đều hồ hởi với chuyện kết nghĩa; tại Fayetteville, North Carolina nơi có trung tâm huấn luyện Fort Bragg, nhiều cựu quân nhân tại đây không hài lòng với việc thành phố của họ kết nghĩa với Sóc Trăng - nhất là hội cựu binh sĩ Sư Đoàn 82 Nhảy Dù. Một số quân nhân xuất thân từ Fort Bragg từng đóng quân tại phi trường Sóc Trăng thời chiến tranh. 

Nhiều cuốn sách vạch trần sự thật đằng sau bên thắng cuộc do phía bên kia viết hay hồi ký do phía bên này biên soạn đã giúp độc giả thêm hiểu biết về cuộc chiến (Bên Thắng Cuộc, Đèn Cù, Bí Mật Vietnam Wikileaks, Những Người Thua Trận, Tâm Tư Tổng Thống Thiệu, Khi Đồng Minh Tháo Chạy ...) Và hai bộ phim Last Days In Vietnam và Ride The Thunder được trình chiếu cho thấy một góc nhìn khác với Full Metal Jacket, The Deer Hunter, Apocalypse Now ...

Tổng kết thương vong từ cuộc chiến Vietnam: 58,220 lính Mỹ; từ 1,5 đến 3,6 triệu người Việt kể cả thường dân từ hai phía. Sau 1975 ước tính có khoảng 200 ngàn người bị tập trung cải tạo, hầu hết đều được đi định cư tại Mỹ và là một phần của bốn triệu người Việt sinh sống ở ngoài Việt Nam. Ông Nguyễn Văn Thiệu, Tổng Thống của miền Nam (1965-1975) để lại một câu nói giá trị ngàn đời "Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm." Trong khi đó lãnh tụ Lê Duẩn của miền Bắc (1976-1986) có câu phát biểu giải thích toàn bộ về công cuộc giải phóng miền Nam “Ta vào Nam nổ súng là đánh cho Trung Quốc, đánh cho Liên Xô.” Tuy nhiên có lẽ câu nói “Ngày 30 tháng Tư là ngày có hàng triệu người vui, hàng triệu người buồn,” của một lãnh tụ Hà Nội có phần nào đúng sự thật.

1975 – 2025 – Nếu sau cuộc nội chiến Mỹ 1861-1865, hai miền Bắc-Nam từ từ tiến đến hòa giải, chế độ nô lệ da đen được bãi bỏ, để rồi kết hợp thành một quốc gia thống nhứt dưới quyền lãnh đạo của trung ương ở Washington D.C. thì 50 năm sau cuộc chiến Việt Nam, trong nước và ngoài nước vẫn thù hằn dai dẳng không khoan nhượng. Ngày Quốc Hận được tổ chức khắp nơi có người Viet định cư, với áo đen tang khóc, mặc niệm và những bài ca nhớ nhung quê nhà - thì trong cùng lúc Kỷ Niệm 50 năm Thống Nhất cũng hoành tráng khắp nơi từ Nam ra Bắc ở đất nước mà hàng đoàn người xếp hàng mỗi ngày trước văn phòng Tổng Lãnh Sự Mỹ vẫn không thay đổi.

                                                    Bài viết được đăng trên HuuTri.org 30 tháng 04, 2025


Sunday, March 30, 2025

Trẩy Hội Hoa Đào

 Đức Hà

 WASHINGTON D.C. – Hàng năm cứ vào cuối tháng Ba đầu tháng Tư, du khách từ bốn phương trời – kể cả từ nước ngoài lại lũ lượt kéo nhau về thủ đô nước Mỹ để ngắm, nhìn, thưởng thức và say mê vẻ đẹp trời cho của hàng loạt cây anh đào bung hoa nở rộ, sau một mùa đông lạnh buốt ngủ vùi như con sâu làm tổ, trong trái vải cô đơn.” Hoa đào Dalat, hoa đào Nhật, hoa đào Hàn Quốc, hoa đào Vancouver – và ngay ở Mỹ như Boston, Seattle, San José ... cũng không thiếu hoa đào, nhưng không nơi nào có thể sánh với đào D.C. Không thể mô tả cách nào khác hơn là vẻ đẹp đó được ví như “mười phân vẹn mười.” Nét đặc biệt không đâu có của D.C. là hàng trăm cây anh đào được trồng quanh bờ hồ nhân tạo Tidal Basin tạo nên một khung cảnh tuyệt vời và tuyệt mỹ – khi những cành đào hồng nhạt và trắng rũ xuống gần sát mặt nước hồ lung linh phản chiếu hình ảnh của bóng đào dưới nước, hoặc khi một làn gió nhẹ thổi qua làm những cánh hoa trắng toát tinh sương bay lỏa tỏa và đáp nhẹ xuống giòng nước êm ả của một buổi sáng sắp vào xuân, để rồi lững lờ trôi theo nước là những hình ảnh chỉ có ở D.C. Nếu kể thêm về màu vàng nhạt của nắng sớm hay đỏ rực của chiều tà thì dường như hoa lại chuyển đổi màu sắc để cùng hòa nhập với ánh nắng ban mai hay của hoàng hôn. Vẫn là hồng là trắng đấy nhưng thêm chút vạt nắng vàng của một buổi chiều thì dù không biết làm thơ cũng tự nhiên muốn xuất khẩu thành ... thơ. Đào D.C. là vậy. Ỡm ờ nhưng trong sáng, quyến rũ nhưng thơ ngây, yểu điệu đấy nhưng không kém phần kiêu sa.

Không thể xác định rõ ràng ngày nào thì toàn bộ hoa rộ đẹp vì nụ hoa tùy thuộc hoàn toàn vào thời tiết để khai hoa nở nhụy. Mà thời tiết cuối đông ở DC thì hôm nay ấm áp nắng ráo, chỉ qua đêm hôm sau tuyết trắng lạnh buốt lại rơi vung vãi, rồi đùng một cái là mưa bấc, gió chướng, nhiệt độ lên xuống bất ngờ của thiên nhiên khó tính, sang chảnh làm hoa cứ rụt rè e thẹn muốn khoe sắc mà lại lấp ló ngại ngùng. Nếu không có những bất ngờ trồi xụt khó lường của thiên nhiên thì khách có thể đến với đào trong khoảng hai tuần. Thời gian 14 ngày này không ai có thể đoan chắc. Vì thế không biết bao nhiêu đoàn khách, không biết bao nhiêu nhiếp ảnh gia đã thân hành đến tận D.C. rồi lại ngậm ngùi ra về tay không vì cơn gió vô tình, cơn mưa xối xả bất chợt nào đó làm rụng hết để hoa trở thành thảm hoa trắng xóa trộn lẫn với bùn đất ven hồ, để rồi bị những bàn chân, đôi giày giẫm đạp không thương tiếc.

Lịch Sử

Trang web National Cherry Blossom viết: “Qua sự phối hợp của chính quyền Mỹ và Nhật, hơn 3,000 cây anh đào là món quà hữu nghị của Thị Trưởng Tokyo Yukio Ozaki gởi tặng thành phố Washington D.C. năm 1912. Hàng năm lễ hội lại được tổ chức trong bốn tuần lễ liền thu hút hơn 1.5 triệu khách nhằm tôn vinh tình hữu nghị lâu bền giữa người dân Hoa Kỳ và Nhật Bản. Chương trình lễ hội đa dạng và đầy sáng tạo nhằm quảng bá nghệ thuật, văn hóa truyền thống và đương đại, cùng với nét đẹp của thiên nhiên và tinh thần cộng đồng khắn khít. Các sự kiện đều miễn phí và mở cửa chào đón công chúng thưởng lãm.

Trong một buổi lễ đơn giản ngày 27 tháng Ba năm 1912, Đệ Nhất Phu Nhân Helen Herron Taft và Tử Tước Chinda, phu nhân của đại sứ Nhật Bản, đã trồng hai cây đầu tiên từ Nhật Bản trên bờ bắc của Tidal Basin tại Công Viên West Potomac. Kể từ khi Đệ Nhất Phu Nhân Taft tham gia, các đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ tiếp theo đều trở thành những ân nhân ủng hộ Lễ Hội.”

Trung bình một cây anh đào sống khoảng 40 năm, tính đến nay nếu cây nào còn sống thì cũng quá tuổi

thượng thượng thọ. Ước tính đến nay có khoảng 125 cây còn đứng vững bất kể mưa gió, bão tuyết – tức 4% so với con số hơn ba ngàn cây nguyên thủy.

Nổi tiếng nhất, được khách chiếu cố nhiều nhất ưu ái nhất là cây đào có tên “Stumpy.” Cây được bứng đi trong muôn vàn thương tiếc vào cuối tháng Năm, 2024 cùng với hơn trăm cây khác do bị nước ngập úng và cần tu bổ vách ngăn nước hồ dâng cao. Hình dáng kỳ lạ, gốc cây to đen đủi, sần sùi vừa mập lại vừa lùn nhưng không năm nào không trổ hoa trông xa xa như thiếu nữ đang buông mái tóc thề bay trong gió khép nép bên khung cửa sổ. Từ đó “Stumpy” đi vào dĩ vãng chỉ còn nỗi nhớ.

Phần Kết

Người viết đã có cơ may sinh sống tại vùng D.C. trong một thời gian dài – và năm nào cũng vậy, không hề bỏ lỡ một cơ hội nào để đến với lễ hội anh đào. Thế rồi khi duyên nợ hết, phải chuyển về nơi đất ấm thì hàng năm cứ khoảng đông hết xuân sang lại nhớ đào ra riết. Lên mạng hỏi trí tuệ nhân tạo – gọi tắt là AI rằng tại sao hình ảnh của hoa đào ở DC lại lưu luyến quyến rũ khách thập phương đến như vậy? AI trả lời: “Tidal Basin – Điểm đến tuyệt vời với những hàng cây anh đào bao quanh các địa danh như Đài Tưởng Niệm Jefferson, Đài Tưởng Niệm Martin Luther King Jr., Đài Tưởng Niệm Franklin D. Roosevelt và xa hơn một chút, bên kia đài tưởng niệm Lincoln Memorial là Bức Tường Đen là những nơi lý tưởng cho cả đi bách bộ thư giãn và chụp ảnh kỷ niệm. Đi một vòng quanh hồ sẽ còn gặp bia tưởng niệm thủy thủ John Paul Jones, vườn hoa Floral Library, ngôi tháp chín tầng Japanese Pagoda và chiếc đèn lòng bằng đá phủ rêu xanh Japanese Lantern – một di tích lâu đời của thời đại phong kiến Nhật. Và nếu từ bờ hồ Tidal Basin phóng mắt nhìn sang bên kia sông Potomac chính là nghĩa trang Arlington National Cemetery – nơi an nghỉ ngàn thu của các anh hùng Mỹ quốc.

Nếu khách thích cảnh đẹp thần tiên và muốn tìm hiểu về văn hóa nghệ thuật, thì việc ghé thăm hoa anh đào ở Washington, D.C. chắc chắn là điều xứng đáng. Tidal Basin, được bao quanh bởi những cây anh đào đặc biệt đẹp tuyệt vời vào thời điểm hoa nở rộ nhất và Lễ Hội Hoa Anh Đào còn có các cuộc diễu hành, biểu diễn âm nhạc, trưng bày nghệ thuật và các sự kiện vui chơi giải trí khác sẽ giúp khách học hỏi hiểu biết thêm về hoa đào cùng nét lịch sử về thủ đô Hoa Kỳ.”

AI nhấn mạnh: “Nếu bạn đang tìm kiếm một chuyến đi chơi mùa xuân đáng ghi nhớ, thì đây là một lựa chọn tuyệt vời.”

                                                                                   Bài viết đăng trên HuuTri.org 03/29/2025


Saturday, March 15, 2025

Từ Emeryville đến Chicago

Đức Hà

CHICAGO – (Illinois) - Mọi người đang chuyện trò rôm rả. Mấy ông xúm nhau sát phạt náo nhiệt với cỗ bài Tây. Một phụ nữ quấn khăn ngồi ở cuối, lặng lẽ đan áo không màng tới tiếng ồn chung quanh. Vài con trẻ chia nhau mấy cái bánh ngọt cười đùa hồn nhiên. Bỗng nhiên có tiếng hét to: “Coi kìa, đằng xa có ai đang chạy tới!” Đám bụi mù từ chân trời ngày càng rõ hơn – thì ra một toán người đang phi ngựa như bay, đầu đội vành lông chim ó sặc sỡ, mặt mũi vẽ phẩm trắng, đỏ, vàng ghê rợn hung dữ. Họ la hét vừa phóng ngựa như bay đuổi theo đoàn tàu. Rõ ràng họ là thổ dân da đỏ, bộ lạc Cherokee, Choctaw, Cheyenne ... gì đó - những người khách không mời. Không bao lâu họ đuổi kịp và bắt đầu dương cung phóng những mũi tên vào các toa tàu. Thế rồi trong khi con trẻ chui xuống gặm ghế run sợ, tất cả hành khách trong toa cả nam và nữ cũng đã chuẩn bị sẵn. Súng ngắn súng dài kể cả khẩu Winchester, khẩu Colt lợi hại bắt đầu nhả đạn. Hàng loạt mũi tên từ ngoài bắn vào, đạn tóe lửa từ trong bắn ra, có người ngã xuốngđó là một hoạt cảnh sôi động của loại phim cao bồi western được Hollywood dàn dựng dựa vào thời điểm xa xưa khi người da trắng xây dựng và chuyển vận trên tuyến đường sắt xuyên nước Mỹ từ đông sang tây. Từ 1804 đã có tuyến đường ray đầu tiên của nước Mỹ trước khi có nội chiến Nam-Bắc.

Nhưng đó là chuyện từ mấy chục năm trước khi nước Mỹ vẫn còn hoang sơ, người da đỏ và băng cướp cạn vẫn thường xuyên tấn công các đoàn xe lửa đi ngang vùng đất của họ. Những “anh hùng” Jesse James, Frank James, Butch Cassidy … nổi tiếng nhờ các vụ cướp xe lửa thành công và các sát thủ bắn chậm thì chết như Wyatt Earp,Wild Bill Hickok … cũng vang danh thời “Wild, Wild West” ly loạn đó. Ngày nay dĩ nhiên không còn nữa. Và tuyến đường sắt có tên California Zephyr, xình xịch xình xịch chạy suốt gần bốn ngàn cây số với hàng chục trạm dừng từ Emeryville của California đến trạm cuối Chicago của Illinois là một hành trình thú vị, sống động và êm ả tuy có phần … lắc lư. Tàu Zephyr đi qua những khung cảnh nên thơ hùng vĩ với đồi núi, sông lạch, rừng thông, thảm cỏ, đồng bằng, nông trang, trang trại nuôi bò bạt ngàn bao la xa tít tận chân trời. Đi từ tây sang đông mới thấy đất nước USA thật sự vĩ đại, rộng lớn với khí hậu chuyển biến rõ rệt từ vùng này sang tiểu bang khác – lẽ dĩ nhiên kể cả múi giờ. Chẳng thế mà tuyến California Zephyr được xem là một trong những hành trình đẹp nhứt Bắc Mỹ.

Khởi Hành: Emeryville

Xây dựng ở phía bắc San Francisco, nhà ga Emeryville chỉ mới được hình thành năm 1993 và California Zephyr chính thức dùng làm trạm cuối từ 1994, cho dù đã chạy tuyến này từ 1949 theo trang Wikipedia. Cùng sử dụng nhà ga này là các tuyến Capitol Corridor, Coast Starlight, và San Joaquins. Nõi rõ thêm là mỗi tuyến đường xe hỏa của Amtrak chạy khắp nước Mỹ được đặt một tên gọi. Emeryville chỉ được đặt tên “Station” khác với các nhà ga lớn quy mô và tráng lệ có tên “Union Station.” Vậy muốn đi Chicago bằng California Zephyr thì phải đi từ Emeryville Station. Hành khách từ Nam Cali như San Diego, Quận Cam, Los Angeles hay San Jose, San Francisco cũng vẫn đi bằng xe lửa hay xe buýt của Amtrak để đến Emeryville. Rồi từ đó trực chỉ hướng đông.

Chúng ta hãy cùng bước lên California Zephyr. Tiếng còi hú vang dội, tàu bắt đầu chuyển bánh, từ từ chậm chạp rời bến. Dưới sân ga người tiễn vẫy tay chào nhau, khách trên tàu gởi lại mấy nụ hôn gió. Kẻ đi người ở được tiễn tận chân tàu – không khó khăn rườm rà như ở phi trường phải qua bao nhiêu là thủ tục khám xét giấy tờ an ninh và cách ly – luôn cả tháo giầy, tháo jacket, giơ tay cao khi vào phòng quét cơ thể. Đưa tận nơi đón tận cửa là điểm mạnh của xe lửa nhưng điểm yếu là đường dài lê thê, lắc qua lắc lại lắc mãi vẫn chưa thấy bến đậu. Nhưng mà chỉ những ai muốn thưởng thức sự an nhàn, chẳng quan tâm đến thời thế, không màng đến những bận bịu của cuộc sống xã hội như cơm áo gạo tiền thì mới chọn xe lửa để có thời gian ngẫm nghĩ, suy tư về mình về tha nhân – kể cả những mối tình lớn nhỏ từ xưa đến nay và sắp tới (?) Chẳng hạn muốn đến Chicago Union Station phải trải qua 35 nhà ga lớn nhỏ, khoảng 52 giờ đồng hồ, trên tuyến đường dài 2,400 miles và hai đêm ngủ trên tàu. Nhưng để đổi lại – mà đi phi cơ không thể so được là được chiêm ngưỡng những cảnh đẹp tuyệt mỹ chỉ có trong tranh: một USA hoang sơ hùng vĩ như từ thủa khai sinh lập địa.

Từ California, Zephyr vượt biên giới sang Nevada, rồi Utah, Colorado, Nebraska, Iowa, và cuối cùng là Chicago của Illinois. Zephyr 6 chạy từ tây sang đông, và Zephyr 5 chạy ngược lại. Cali đang ấm áp nắng rực thì khi tàu bắt đều leo núi Rocky Mountains hay đi vào vùng Sierra Nevada thì rừng cây bạt ngàn, núi cao có thể có cả tuyết phủ kín nếu đi vào mùa đông. Lúc tàu đi vào đất Utah thì phải nói núi đồi đỏ hoe cao vời vợi với hình dáng kỳ lạ, chuyển sang Colorado thì bỗng nhiên màu đỏ biến dạng, núi vẫn trùng điệp nhưng bị thời gian bào tròn phủ kín với đồi thông xanh ngắt. Tàu vượt sông Mississippi nước đục, sóng cuồn cuộn khi rời Iowa để vào Illinois. Vào đến đất Trung-Tây Hoa Kỳ hành khách được nhìn thấy những nông trại bao la bát ngát – nơi thì nuôi bò, nơi trồng nông phẩm. Hướng mắt nhìn xa xa sẽ bắt gặp hàng trăm con dê đàn bò lặng lẽ gặm cỏ vàng thờ ơ với con rắn Zephyr đang uốn lượn trên đường ray. Thi thoảng lại xuất hiện một hay căn nhà mái tôn vách đỏ chói, thấp thoáng bên con sông nước chảy lững lờ. Có vẻ đúng như phim ảnh, những người đi khai hoang hay đi tìm vàng từ đông sang tây thủa xưa đều dựng nhà cạnh hồ nước hay sông lạch để lấy nước sinh hoạt ăn uống và tưới hoa mầu trên miếng đất sau nhà. Đôi khi cũng thấy máy bơm nước bằng gió với chong chóng bay vù vù khác hẳn với những cánh quạt khổng lồ của máy tua-bin gió (wind farm) chậm chạp yên ả. Ngồi ngắm cảnh vật trôi dạt về phía sau từ “toa ngắm cảnh – observation car” với hai bên hông và trần toa bằng kiếng trong khi Zephyr cứ gầm gừ tiến về phía trước hay được phục vụ ba bữa ăn khá thịnh soạn và ngon miệng sáng-trưa-chiều với một thực đơn tự chọn hoặc người “tiếp viên hỏa xa – conductor” của riêng mỗi toa dễ mến giúp dọn dẹp kéo giường, chuẩn bị bình cà-phê nóng hổi thơm lừng mỗi sáng sớm hoặc nhắc nhở từng hành khách về trạm ga sắp đến để chuẩn bị xuống tàu chỉ là chuyện rất rất nhỏ thường ngày của Amtrak. Chuyện vô cùng lớn của Amtrak là chậm và trễ.

Chuyện Lớn

Thật vậy, chậm trễ, hỏng hóc là bệnh nan y trầm kha của Amtrak. Chẳng thế mà Quốc Hội Hoa Kỳ mới đây đã phải can thiệp và dự luật H.R. 769 được hai Dân Biểu Josh Gottheimer (DC-NJ) và Thomas Kean (CH-NJ) đưa ra nhằm buộc Bộ Giao Thông phải ra quy định cho Amtrak phải bồi hoàn vé tàu cho khách hàng nếu tàu bị chậm trễ quá ba giờ hoặc phải hủy chuyến đi do lỗi của Amtrak. Theo bài viết trên trang mạng “Railway Supply,” Amtrak vướng vào nhiều trở ngại cho dù được sự tài trợ của liên bang vẫn không hay chưa cải thiện được một cách khả quan triệt để: hạ tầng cơ sở cổ lỗ, đầu máy kéo các toa quá cũ, thiếu cơ phận thay thế, phải tu sửa thường xuyên, thêm vào đó là đường sắt dùng chung với tàu kéo hàng - freight train thì chỉ cần một bên có vấn đề là bên kia phải ngưng chờ. Chờ một hay hai tiếng đến có khi hàng nhiều giờ. Một lý do nữa được bài viết đưa ra là không chừng việc quản lý thiếu hữu hiệu đưa đến Amtrak phải gặp nhiều vấn đề nan giải. Tóm lại phải cải thiện hệ thống điều hành từ cốt lõi của Amtrak đến nâng cấp đường ray, toa xe, chuyển đổi đầu máy chạy dầu diesel sang điện khí hóa cùng nhiều vấn đề khác để thích hợp với đường lối tinh giảng cơ cấu và tiết kiệm ngân sách của chính quyền hiện tại, đồng thời phục vụ khách hàng hữu hiệu hơn. Amtrak đã có kế hoặch chuyển sang loại tàu nhanh - bullet train, vừa êm vừa rút ngắn thời gian chạy và rất hạp với môi trường xanh hiện đại.

Không thể chối cãi, cũng không thể dẹp bỏ Amtrak vì đó là tuyến giao thông cực kỳ quan trọng nối liền đô thị và vùng quê hẻo lánh giúp hàng vạn hành khách di chuyển, cùng lúc gìn giữ di sản thân quý của tuyến đường xe lửa đã có từ cả 40 năm trước.

Đến Bến: Chicago

Xình xịch, lắc lư, chậm trễ ở ga này, chờ ở ga kia, đổi tài ở ga nọ cuối cùng thì California Zephyr cũng hú còi lừng lững ì ạch tiến vào Chicago Union Station. Sau một hành trình dài đằng đẵng, hành khách lục tục hối hả xuống tàu, gặp gỡ, vỗ về và ôm ấp người thân ra đón ngay cửa lên xuống. Cô tiếp viên hỏa xa vội vã thu tóm rác rến, sắp xếp lại phòng ngủ roomette (có hai ghế ngồi có thể kéo thành giường hai tầng – dùng nhà vệ sinh chung) hay room (phòng ngủ giường rộng, có nhà vệ sinh + nhà tắm riêng) mà khách vừa rời đi. Nhân viên Amtrak lại vẫn công việc thường ngày như mọi ngày xúm xít tu bổ, quan sát từng toa tàu, chăm chú từng bộ phận của đầu máy để rồi ngay ngày hôm sau California Zephyr 6 được đổi tên gọi thành California Zephyr 5 chạy ngược trở lại từ Chicago đến Emeryville.

Đến giờ khởi hành, còi tàu rú lên, vang dội.

“ALL ABOARD!”

                                     Bài viết đăng trên HuuTri.org 03/15/2025

Tuesday, January 21, 2025

President Trump's Inaugural Address

 Thank you very, very much.

Vice President Vance, Speaker Johnson, Senator Thune, Chief Justice Roberts, justices of the United States Supreme Court, President Clinton, President Bush, President Obama, President Biden, Vice President Harris and my fellow citizens, the golden age of America begins right now.

From this day forward, our country will flourish and be respected again all over the world. We will be the envy of every nation, and we will not allow ourselves to be taken advantage of any longer. During every single day of the Trump administration I will very simply put America first.

Our sovereignty will be reclaimed. Our safety will be restored, the scales of justice will be rebalanced. The vicious, violent and unfair weaponization of the justice department and our government will end. And our top priority will be to create a nation that is proud, prosperous and free.

America will soon be greater, stronger and far more exceptional than ever before.

I return to the presidency, confident and optimistic that we are at the start of a thrilling new era of national success. A tide of change is sweeping the country. Sunlight is pouring over the entire world, and America has the chance to seize this opportunity like never before, but first, we must be honest about the challenges we face.

While they are plentiful, they will be annihilated by this great momentum that the world is now witnessing. In the United States of America, as we gather today, our government confronts a crisis of trust. For many years, a radical and corrupt establishment has extracted power and wealth from our citizens, while the pillars of our society lay broken and seemingly in complete disrepair. We now have a government that cannot manage even a simple crisis at home, while at the same time stumbling into a continuing catalogue of catastrophic events abroad.

It fails to protect our magnificent law-abiding American citizens but provides sanctuary and protection for dangerous criminals, many from prisons and mental institutions, that have illegally entered our country from all over the world. We have a government that has given unlimited funding to the defense of foreign borders but refuses to defend American borders, or, more importantly, its own people. Our country can no longer deliver basic services in times of emergency, as recently shown by the wonderful people of North Carolina — been treated so badly — and other states who are still suffering from a hurricane that took place many months ago.

Or more recently, Los Angeles, where we are watching fires still tragically burned from weeks ago without even a token of defense. They’re raging through the houses and communities, even affecting some of the wealthiest and most powerful individuals in our country, some of whom are sitting here right now.

They don’t have a home any longer. That’s interesting. We can’t let this happen. Everyone is unable to do anything about it. That’s going to change.

We have a public-health system that does not deliver in times of disaster, yet more money is spent on it than any country anywhere in the world, and we have an education system that teaches our children to be ashamed of themselves, in many cases, to hate our country, despite the love that we try so desperately to provide to them. All of this will change starting today, and it will change very quickly.

My recent election is a mandate to completely and totally reverse a horrible betrayal and all of these many betrayals that have taken place, and to give the people back their faith, their wealth, their democracy and indeed, their freedom. From this moment on, America’s decline is over.

How our liberties and our nation’s glorious destiny will no longer be denied, and we will immediately restore the integrity, competency and loyalty of America’s government. Over the past eight years, I have been tested and challenged more than any president in our 250-year history, and I’ve learned a lot along the way.

The journey to reclaim our republic has not been an easy one, that I can tell you. Those who wish to stop our cause have tried to take my freedom and indeed, to take my life.

Just a few months ago, in a beautiful Pennsylvania field, an assassin’s bullet ripped through my ear, but I felt, then and believe even more so now that my life was saved for a reason: I was saved by God to make America great again.

That is why, each day, under our administration of American patriots, we will be working to meet every crisis with dignity and power and strength. We will move with purpose and speed to bring back hope, prosperity, safety and peace for citizens of every race, religion, color and creed. For American citizens, Jan. 20, 2025, is Liberation Day.

It is my hope that our recent presidential election will be remembered as the greatest and most consequential election in the history of our country. As our victory showed, the entire nation is rapidly unifying behind our agenda, with dramatic increases in support from virtually every element of our society: young and old, men and women, African Americans, Hispanic Americans, Asian Americans, urban, suburban, rural and very importantly, we had a powerful win in all seven swing states and the popular vote, we won by millions of people.

To the black and Hispanic communities, I want to thank you for the tremendous outpouring of love and trust that you have shown me with your vote. We set records, and I will not forget it. I’ve heard your voices in the campaign, and I look forward to working with you in the years to come. Today is Martin Luther King Day, and his honor, this will be a great honor, but in his honor, we will strive together to make his dream a reality. We will make his dream come true.

National unity is now returning to America, and confidence and pride is soaring like never before. In everything we do, my administration will be inspired by a strong pursuit of excellence and unrelenting success. We will not forget our country, we will not forget our Constitution, and we will not forget our God.

Today, I will sign a series of historic executive orders. With these actions, we will begin the complete restoration of America and the revolution of common sense. It’s all about common sense.

First, I will declare a national emergency at our southern border. All illegal entry will immediately be halted, and we will begin the process of returning millions and millions of criminal aliens back to the places from which they came. We will reinstate my “Remain in Mexico” policy.

I will end the practice of catch and release. And I will send troops to the southern border to repel the disastrous invasion of our country.

Under the orders I signed today, we will also be designating the cartels as foreign terrorist organizations. And by invoking the Alien Enemies Act of 1798, I will direct our government to use the full and immense power of federal and state law enforcement to eliminate the presence of all foreign gangs and criminal networks bringing devastating crime to U.S. soil, including our cities and inner cities.

As Commander in Chief, I have no higher responsibility than to defend our country from threats and invasions, and that is exactly what I am going to do. We will do it at a level that nobody has ever seen before.

Next I will direct all members of my cabinet to marshal the vast powers at their disposal to defeat what was record inflation and rapidly bring down costs and prices.

The inflation crisis was caused by massive overspending and escalating energy prices, and that is why today, I will also declare A National Energy Emergency. We will drill baby, drill.

America will be a manufacturing nation once again, and we have something that no other manufacturing nation will ever have: the largest amount of oil and gas of any country on Earth. And we are going to use it. Let me use it. We will bring prices down, fill our strategic reserves up again, right to the top, and export American energy all over the world. We will be a rich nation again, and it is that liquid gold under our feet that will help to do it.

With my actions today, we will end the Green New Deal, and we will revoke the Electric Vehicle Mandate, saving our auto industry and keeping my sacred pledge to our great American autoworkers.

In other words, you’ll be able to buy the car of your choice.

We will build automobiles in America again at a rate that nobody could have dreamt possible just a few years ago. And thank you to the autoworkers of our nation for your inspiring vote of confidence. We did tremendously with their vote.

I will immediately begin the overhaul of our trade system to protect American workers and families. Instead of taxing our citizens to enrich other countries, we will tariff and tax foreign countries to enrich our citizens. For this purpose, we are establishing the External Revenue Service to collect all tariffs, duties and revenues. It will be massive amounts of money pouring into our treasury, coming from foreign sources.

The American Dream will soon be back and thriving like never before. To restore competence and effectiveness to our federal government. My administration will establish the brand new Department of Government Efficiency.

After years and years of illegal and unconstitutional federal efforts to restrict free expression, I will also sign an executive order to immediately stop all government censorship and bring back free speech to America. Never again will the immense power of the state be weaponized to persecute political opponents, something I know something about. We will not allow that to happen. It will not happen again. Under my leadership, we will restore fair, equal and impartial justice under the constitutional rule of law.

And we are going to bring law and order back to our cities.

This week, I will also end the government policy of trying to socially engineer race and gender into every aspect of public and private life. We will forge a society that is colorblind and merit based. As of today, it will henceforth be the official policy of the United States government that there are only two genders, male and female.

This week, I will reinstate any service members who were unjustly expelled from our military for objecting to the COVID vaccine mandate — with full back pay. And I will sign an order to stop our warriors from being subjected to radical political theories and social experiments while on duty. It’s going to end immediately. Our armed forces will be free to focus on their sole mission, defeating America’s enemies.

Like in 2017 we will again build the strongest military the world has ever seen. We will measure our success not only by the battles we win, but also by the wars that we end, and perhaps most importantly, the wars we never get into. My proudest legacy will be that of a peacemaker and unifier. That’s what I want to be, a peacemaker and the unifier. I’m pleased to say that as of yesterday, one day before I assumed office, the hostages in the Middle East are coming back home to their families.

America will reclaim its rightful place as the greatest, most powerful, most respected nation on earth, inspiring the awe and admiration of the entire world. A short time from now, we are going to be changing the name of the Gulf of Mexico to the Gulf of America, and we will restore the name of a great president, William McKinley, to Mount McKinley, where it should be and where it belongs.

President McKinley made our country very rich through tariffs and through talent. He was a natural businessman, and gave Teddy Roosevelt the money for many of the great things he did, including the Panama Canal, which has foolishly been given to the country of Panama.

The United States, I mean, think of this, spent more money than ever spent on a project before, and lost 38,000 lives in the building of the Panama Canal. We have been treated very badly from this foolish gift that should have never been made, and Panama’s promise to us has been broken.

The purpose of our deal and the spirit of our treaty has been totally violated. American ships are being severely overcharged and not treated fairly in any way, shape or form, and that includes the United States Navy. And above all, China is operating the Panama Canal. And we didn’t give it to China, we gave it to Panama, and we’re taking it back.

Above all, my message to Americans today is that it is time for us to once again act with courage, vigor and the vitality of history’s greatest civilization. So as we liberate our nation, we will lead it to new heights of victory and success. We will not be deterred.

Together, we will end the chronic disease epidemic and keep our children safe, healthy and disease-free. The United States will once again consider itself a growing nation, one that increases our wealth, expands our territory, builds our cities, raises our expectations and carries our flag into new and beautiful horizons.

And we will pursue our Manifest Destiny into the stars, launching American astronauts to plant the Stars and Stripes on the planet Mars.

Ambition is the lifeblood of a great nation, and right now, our nation is more ambitious than any other. There’s no nation like our nation. Americans are explorers, builders, innovators, entrepreneurs and pioneers. The spirit of the frontier is written into our hearts. The call of the next great adventure resounds from within our souls.

Our American ancestors turned a small group of colonies or the edge of a vast continent into a mighty republic of the most extraordinary citizens on Earth. No one comes close. Americans pushed thousands of miles to a rugged land, of untamed wilderness.

They crossed deserts, scaled mountains, braved untold dangers, won the Wild West, ended slavery, rescued millions from tyranny, lifted billions from poverty, harnessed electricity, split the atom, launched mankind into the heavens and put the universe of human knowledge into the palm of the human hand.

If we work together, there is nothing we cannot do and no dream we cannot achieve.

Many people thought it was impossible for me to stage such a historic political comeback. But as you see today, here I am, the American people have spoken.

I stand before you now as proof that you should never believe that something is impossible to do. In America, the impossible is what we do best.

From New York to Los Angeles, from Philadelphia to Phoenix, from Chicago to Miami, from Houston to right here in Washington, D.C., our country was forged and built by the generations of patriots who gave everything they had for our rights and for our freedom.

They were farmers and soldiers, cowboys and factory workers, steel workers and coal miners, police officers and pioneers who pushed onward, marched forward and let no obstacle defeat their spirit or their pride.

Together, they laid down the railroads, raised up the skyscrapers, built great highways, won two world wars, defeated fascism and communism and triumphed over every single challenge that they face.

After all, we have been through together, we stand on the verge of the four greatest years in American history. With your help, we will restore America’s promise, and we will rebuild the nation that we love — and we love it so much. We are one people, one family and one glorious nation under God.

So to every parent who dreams for their child and every child who dreams for their future, I am with you. I will fight for you, and I will win for you. We’re going to win like never before.

In recent years, our nation has suffered greatly, but we are going to bring it back and make it great again, greater than ever before. We will be a nation like no other, full of compassion, courage and exceptionalism.

Our power will stop all wars and bring a new spirit of unity to a world that has been angry, violent and totally unpredictable.

America will be respected again and admired again, including by people of religion, faith and good will.

We will be prosperous. We will be proud. We will be strong, and we will win like never before. We will not be conquered, we will not be intimidated, we will not be broken, and we will not fail.

From this day on, the United States of America will be a free, sovereign and independent nation. We will stand bravely, we will live proudly, we will dream boldly, and nothing will stand in our way, because we are Americans, the future is ours, and our Golden Age has just begun. Thank you. God Bless America. 

Thank you all. Thank you very much.