Sunday, July 28, 2013

Đi Nam, thêm một lần



Đức Hà


HANOI - Tôi có dịp đi Nam nhiều lần, và mỗi lần như thế lại tự nhủ “thôi nhé, đi như thế là đủ rồi.” Ấy vậy mà năm nay tôi lại khăn gói đi Nam. Và đi rất vội qua lời dụ dỗ của một bạn già, nhắm mắt chấp nhận nắng nóng, bụi khói, chen chúc, ồn ào ô nhiễm và đánh bạn với rất nhiều chất lạ không rõ xuất xứ ở nước từng là nước tôi. 

Thế là một lần nữa tôi trở lại tòa nhà trên đường California để xin phép các ông cho về. Ủa mà sao kỳ lạ vậy, tôi sinh ra, lớn lên ở đó, nói tiếng nước đó, căn cước, sổ gia đình đầy đủ … ấy vậy mà bây giờ phải có cái chiếu khán các ông cấp mới được về.


Chả là ngày xửa ngày xưa đám bạn bè cũng như tôi đều rất thích xem phim cao-bồi Viễn Tây đánh đấm nhau với mọi da đỏ hung tợn chuyên môn lột da đầu đeo chơi. Chẳng hạn cảnh chiếu trên màn ảnh rộng quân da đỏ phi ngựa vun vút vừa hú hét vừa bắn tên và phóng lao như mưa vào đoàn người da trắng đang đóng lều dừng chân quanh con suối, thì mọi người đều run sợ ái ngại cho “phe mình” khó thoát nạn. Rồi khi đoàn quân tiếp viện, đồng phục xanh nước biển, cầu vai phù hiệu vàng chói, tay vung kiếm thổi kèn tiến quân thì cả rạp hét vang “phe mình” tới rồi không quên vỗ tay khoái chí. Rất tự nhiên mọi người đều đồng hóa với phe da trắng ngay trên đất nước da vàng. Và tôi không thể ngờ mấy chục năm sau, tôi trở thành công dân của “phe mình.” Bởi vậy giờ này mới phải xếp hàng xin phe bên kia - được cho là bên thắng cuộc, giấy phép đi ngang trạm kiểm soát Nội Bài hay Tân Sơn Nhứt. Thôi thì gặp thời thế thế thời phải thế, Ngô Thì Nhậm đã nói cách nay cả trăm năm rồi.
Ấy vậy mà khi trình bày nỗi khó nỗi khổ làm người nước ngoài trên chính quê hương mình với người thân thì đều bị mắng là vớ vẩn, sướng thân mà không biết. Có người lại nói bao nhiêu người muốn mà chả được.
Mà có lẽ sướng thật đấy. Từ thân phận một phản động bỏ nước ra đi, tôi trở thành một mắt xích của “khúc ruột ngàn dặm, một bộ phận không thể tách rời của nước Việt Nam" chứ đâu có đùa.

Với cái visa giá trị ba tháng sử dụng một lần, tôi hồ hởi phấn khởi đi Nam, thêm một lần.