Nguyễn An Nhiên
Hôm nay em ngồi đây lắng đọng tâm tư, và quyết tâm viết gửi cho anh những lời tự đáy lòng mình, như một lời xin lỗi muộn màng cho những gì đã xảy ra giữa chúng mình.
Ngày em yêu anh, em còn quá ngây thơ để hiểu những khó khăn và thử thách của một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Lúc ấy em quá tự tin, nhiều hy vọng, cũng như luôn tự hào rằng mình biết rõ hết về cuộc đời này. Tất cả như một bài toán đơn giản, sẽ luôn có kết quả nếu mình biết cách tính toán.
Ngày em yêu anh, em chưa biết gì về người đàn ông cả, những nhu cầu về bản năng của họ, đòi hỏi thường ngày của họ, và ước mơ của họ. Em dùng tình yêu mình để áp đặt anh sống như em mong muốn, và chưa bao giờ thực sự lắng nghe anh, hay quan sát anh, để tìm hiểu thật sự con người anh.
Ngày anh không còn yêu em nữa, em hụt hẫng, đau buồn, gán ghép cho anh những tội lỗi to tát như là 'phản bội, dối lừa,' và nhiều thứ nữa. Em quên là mình có trách nhiệm không kém anh trong những đổ vỡ này. Để rồi cuối cùng em nhận ra: đôi ta chẳng ai lỗi hơn ai hết, chỉ là mình đã còn quá trẻ khi đến với nhau, và có quá nhiều khác biệt để thông cảm nhau, và cuối cùng việc không thể trao đổi với nhau thật lòng đã tạo nên kết quả không tránh khỏi này.
Đáng buồn là chúng ta không phải là những cặp duy nhất trải qua vấn đề này. Em ước ao biết bao có thể có một ngày chia sẻ những thất bại của mình, mong rằng giúp được những người trẻ hơn tránh được vết xe đổ này.
Điều duy nhất em có thể làm hiện tại là tiếp tục sống thật tốt, học hỏi thật nhiều về con người và cuộc sống, để giúp con mình phát triển một cách lành mạnh - thông minh hơn em, và can đảm hơn anh.
Em hiểu rõ mình sẽ không cách nào cứu vãn tình yêu giữa hai đứa, và em quyết định từ nay sống thật hơn, can đảm hơn, lắng nghe hơn, và tiếp nhận những tư tưởng trái với mình một cách thanh thản hơn. Không biết tương lai sẽ dẫn anh và em về đâu, nhưng em luôn nguyện cầu cho anh được hạnh phúc, cho em được an lòng, và cho con chúng ta mãi mãi bình yên.
No comments:
Post a Comment